Câu
chuyện này cho chúng ta bài học về lòng kiên trì. Chúng ta thường đặt ra
các mục tiêu để thực hiện, nhưng không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để
hoàn thành nó. Chúng ta nản lòng quá sớm. Nhưng nếu biết tin tưởng và
kiên trì từng bước một thực hiện, chúng ta có thể thay đổi cuộc sống của
mình. Và hơn nữa, khi nhận ra điều đó, hãy bắt tay ngay vào công việc
của mình.
Vài lần, con gái tôi gọi điện và nói,
“Mẹ, mẹ phải đến xem những bông thuỷ tiên vàng trước khi chúng tàn.” Tôi
rất muốn đi, nhưng đó là một quãng đường 2 giờ đồng hồ lái xe từ Laguna
đến Hồ Arrowhead.
“Mẹ sẽ đến vào thứ ba tới.” Tôi hứa, một cách bất đắc dĩ, vào cuộc gọi lần thứ ba của nó.
Thứ ba kế đó là một ngày mưa ảm đạm và lạnh lẽo. Nhưng vì đã hứa nên tôi phải đi. Khi cuối cùng tôi cũng đến được nhà Carolyn, ôm hôn và chào những đứa cháu của mình, tôi nói, “Hãy quên những bông thuỷ tiên đi, Carolyn! Đường đầy mây và sương không thể nhìn thấy gì, và không có gì trên thế giới này trừ con và những đứa trẻ có thể khiến mẹ chịu đựng nó để lái xe thêm một inch nào nữa!”
Con gái tôi mỉm cười và nói, “Chúng ta vẫn lái xe trong tình trạng này được mà mẹ.”
“Con sẽ không thể khiến mẹ bước ra đường cho đến khi trời quang đãng trở lại, và đó là khi mẹ về nhà!” Tôi kiên quyết.
“Con đã hy vọng mẹ sẽ đưa con ra chỗ sửa để lấy xe của con. “
“Chúng ta sẽ phái đi bao xa?”
“Chỉ qua mấy toà nhà là đến,” Carolyn nói, “Con sẽ lái xe.”
Sau vài phút, tôi hỏi, “ Chúng ta đang đi đâu đây? Đây không phải là đường đến gara!”
“Chúng ta đang đi đến gara, chỉ có điều bằng con đường dài hơn thôi.” Carolyn mỉm cười, “bằng con đường hoa thuỷ tiên vàng. “
“Carolyn,” Tôi nói nghiêm khắc, “quay xe lại đi.”
“Thôi nào mẹ, mọi việc sẽ ổn thôi, con hứa. Mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu mẹ để lỡ mất cảnh tượng này đâu.”
Sau khoảng hai mươi phút, chúng tôi rẽ vào một con đường sỏi và tôi thấy một nhà thờ nhỏ. Ở bên phía xa của nhà thờ, tôi thấy một tấm biển viết tay: “Vườn hoa thuỷ tiên vàng.”
Chúng tôi ra khỏi xe và dắt theo những đứa trẻ, tôi theo Carolyn đi xuống con đường mòn. Rồi chúng tôi rẽ vào một góc của con đường, và tôi nhìn lên, sững sờ.
Trước mắt tôi là một cảnh tượng kỳ diệu. Nó giống như có ai đó đã trút cả một thùng to toàn vàng trải từ trên đỉnh núi xuống vậy. Những bông hoa được trồng theo những vòng xoáy rực rỡ, những dải màu da cam, trắng, vàng chanh, hồng cam, vàng nghệ và vàng bơ. Mỗi màu khác nhau được trồng thành từng nhóm, hoà quyện và chảy như dòng sông màu của riêng chúng. Có năm acre hoa được trồng ở đó.
“Nhưng ai đã làm điều này?” Tôi hỏi Carolyn.
“Chỉ một người phụ nữ,” Carolyn trả lời. “Bà ấy sống trên mảnh đất này. Kia là nhà bà.”
Carolyn chỉ vào một ngôi nhà có hàng rào, trông nhỏ nhắn và khiêm nhường giữa khung cảnh tráng lệ xung quanh. Chúng tôi đi bộ lên chỗ đó. Ngoài hiên nhà, chúng thôi thấy một tấm biển: “Câu trả lời cho những câu hỏi mà tôi biết bạn đang thắc mắc”.
Câu trả lời đầu tiên rất đơn giản: “50.000 củ”. Câu thứ hai là: “ Mỗi lần một củ, bởi một người phụ nữ. Hai bàn tay, hai chân, và một bộ não rất nhỏ bé.” Câu trả lời thứ ba là: “Bắt đầu năm 1958.”
Đó là nguyên lý hoa thuỷ tiên vàng. Với tôi, khoảnh khắc đó đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi nghĩ về người phụ nữ đó, người mà tôi chưa bao giờ gặp, trên bốn mươi năm trước, đã bắt đầu - mỗi lần một củ - để mang cái đẹp và niềm vui đến vùng núi hẻo lánh xa xôi này.
Chỉ trồng từng củ một, năm này qua năm khác, nhưng bà đã thay đổi thế giới. Người phụ nữ không quen biết đó đã mãi mãi thay đổi thế giới bà ấy đang sống. Bà ấy đã tạo ra một điều không thể miêu tả được thành lời, nguy nga, tráng lệ, kì diệu.
Nguyên lý mà vườn hoa của bà đã dạy tôi là một trong những nguyên lý tuyệt vời nhất. Đó là, học để đạt được mục đích và mong muốn của mình từng bước một - thường chỉ là từng bước nhỏ - và học để yêu công việc mình đang làm, học để sử dụng những khoảng thời gian nhỏ bé.
Khi chúng ta góp nhặt những mảnh nhỏ bé ấy, với những nỗ lực hàng ngày, chúng ta sẽ nhận ra rằng mình cũng có thể đạt được những kết quả tuyệt vời. Chúng ta có thể thay đổi thế giới.
“Nó làm mẹ hơi buồn,” Tôi thú nhận với Carolyn. “Nếu mẹ nghĩ tới một mục tiêu từ 35 hay 40 năm trước và thực hiện nó từng bước một trong suốt những năm qua thì mẹ đã đạt được những gì? Hãy nghĩ đến những gì mà mẹ đã có thể thực hiện!”
“Vậy mẹ hãy bắt đầu từ ngày mai.” Con gái tôi nói.
Thật là vô ích khi cứ nghĩ đến thời gian đã trôi qua trong quá khứ. Cách để học được từ bài học này là, thay vì nuối tiếc khoảng thời gian đã mất, hãy hỏi, “Mình có thể vận dụng nó như thế nào cho ngày hôm nay?”
“Mẹ sẽ đến vào thứ ba tới.” Tôi hứa, một cách bất đắc dĩ, vào cuộc gọi lần thứ ba của nó.
Thứ ba kế đó là một ngày mưa ảm đạm và lạnh lẽo. Nhưng vì đã hứa nên tôi phải đi. Khi cuối cùng tôi cũng đến được nhà Carolyn, ôm hôn và chào những đứa cháu của mình, tôi nói, “Hãy quên những bông thuỷ tiên đi, Carolyn! Đường đầy mây và sương không thể nhìn thấy gì, và không có gì trên thế giới này trừ con và những đứa trẻ có thể khiến mẹ chịu đựng nó để lái xe thêm một inch nào nữa!”
Con gái tôi mỉm cười và nói, “Chúng ta vẫn lái xe trong tình trạng này được mà mẹ.”
“Con sẽ không thể khiến mẹ bước ra đường cho đến khi trời quang đãng trở lại, và đó là khi mẹ về nhà!” Tôi kiên quyết.
“Con đã hy vọng mẹ sẽ đưa con ra chỗ sửa để lấy xe của con. “
“Chúng ta sẽ phái đi bao xa?”
“Chỉ qua mấy toà nhà là đến,” Carolyn nói, “Con sẽ lái xe.”
Sau vài phút, tôi hỏi, “ Chúng ta đang đi đâu đây? Đây không phải là đường đến gara!”
“Chúng ta đang đi đến gara, chỉ có điều bằng con đường dài hơn thôi.” Carolyn mỉm cười, “bằng con đường hoa thuỷ tiên vàng. “
“Carolyn,” Tôi nói nghiêm khắc, “quay xe lại đi.”
“Thôi nào mẹ, mọi việc sẽ ổn thôi, con hứa. Mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu mẹ để lỡ mất cảnh tượng này đâu.”
Sau khoảng hai mươi phút, chúng tôi rẽ vào một con đường sỏi và tôi thấy một nhà thờ nhỏ. Ở bên phía xa của nhà thờ, tôi thấy một tấm biển viết tay: “Vườn hoa thuỷ tiên vàng.”
Chúng tôi ra khỏi xe và dắt theo những đứa trẻ, tôi theo Carolyn đi xuống con đường mòn. Rồi chúng tôi rẽ vào một góc của con đường, và tôi nhìn lên, sững sờ.
Trước mắt tôi là một cảnh tượng kỳ diệu. Nó giống như có ai đó đã trút cả một thùng to toàn vàng trải từ trên đỉnh núi xuống vậy. Những bông hoa được trồng theo những vòng xoáy rực rỡ, những dải màu da cam, trắng, vàng chanh, hồng cam, vàng nghệ và vàng bơ. Mỗi màu khác nhau được trồng thành từng nhóm, hoà quyện và chảy như dòng sông màu của riêng chúng. Có năm acre hoa được trồng ở đó.
“Nhưng ai đã làm điều này?” Tôi hỏi Carolyn.
“Chỉ một người phụ nữ,” Carolyn trả lời. “Bà ấy sống trên mảnh đất này. Kia là nhà bà.”
Carolyn chỉ vào một ngôi nhà có hàng rào, trông nhỏ nhắn và khiêm nhường giữa khung cảnh tráng lệ xung quanh. Chúng tôi đi bộ lên chỗ đó. Ngoài hiên nhà, chúng thôi thấy một tấm biển: “Câu trả lời cho những câu hỏi mà tôi biết bạn đang thắc mắc”.
Câu trả lời đầu tiên rất đơn giản: “50.000 củ”. Câu thứ hai là: “ Mỗi lần một củ, bởi một người phụ nữ. Hai bàn tay, hai chân, và một bộ não rất nhỏ bé.” Câu trả lời thứ ba là: “Bắt đầu năm 1958.”
Đó là nguyên lý hoa thuỷ tiên vàng. Với tôi, khoảnh khắc đó đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi nghĩ về người phụ nữ đó, người mà tôi chưa bao giờ gặp, trên bốn mươi năm trước, đã bắt đầu - mỗi lần một củ - để mang cái đẹp và niềm vui đến vùng núi hẻo lánh xa xôi này.
Chỉ trồng từng củ một, năm này qua năm khác, nhưng bà đã thay đổi thế giới. Người phụ nữ không quen biết đó đã mãi mãi thay đổi thế giới bà ấy đang sống. Bà ấy đã tạo ra một điều không thể miêu tả được thành lời, nguy nga, tráng lệ, kì diệu.
Nguyên lý mà vườn hoa của bà đã dạy tôi là một trong những nguyên lý tuyệt vời nhất. Đó là, học để đạt được mục đích và mong muốn của mình từng bước một - thường chỉ là từng bước nhỏ - và học để yêu công việc mình đang làm, học để sử dụng những khoảng thời gian nhỏ bé.
Khi chúng ta góp nhặt những mảnh nhỏ bé ấy, với những nỗ lực hàng ngày, chúng ta sẽ nhận ra rằng mình cũng có thể đạt được những kết quả tuyệt vời. Chúng ta có thể thay đổi thế giới.
“Nó làm mẹ hơi buồn,” Tôi thú nhận với Carolyn. “Nếu mẹ nghĩ tới một mục tiêu từ 35 hay 40 năm trước và thực hiện nó từng bước một trong suốt những năm qua thì mẹ đã đạt được những gì? Hãy nghĩ đến những gì mà mẹ đã có thể thực hiện!”
“Vậy mẹ hãy bắt đầu từ ngày mai.” Con gái tôi nói.
Thật là vô ích khi cứ nghĩ đến thời gian đã trôi qua trong quá khứ. Cách để học được từ bài học này là, thay vì nuối tiếc khoảng thời gian đã mất, hãy hỏi, “Mình có thể vận dụng nó như thế nào cho ngày hôm nay?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét