THẾ GIỚI NHẬN BIẾT VỀ A.G.E
Ngày Quốc tế nhận biết về chỉ số A.G.E: 21-06
CHIẾN LƯỢC TruAGE
Chiến lược tăng thu nhập 1000$/Tháng.
A.G.E CỦA BẠN LÀ GÌ?
Tìm hiểu về chỉ số A.G.E của bạn.
LÀM THẾ NÀO ĐỂ GIẢM CHỈ SỐ A.G.E CỦA CƠ THỂ?
Giải pháp Thrive Max là giải pháp tối ưu cho việc giảm chỉ số A.G.E.
ĐO CHỈ SỐ A.G.E
Hãy đăng ký để được đo A.G.E miễn phí.
Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013
3 LỜI BIỆN HỘ NGUY HIỂM NHẤT MỌI THỜI ĐẠI..........???
Dưới đây là 3 lời biện hộ nguy hiểm nhất mọi thời đại và sự thật ẩn giấu đằng sau chúng. Tình cờ, chúng liên quan đến ba nguồn tài nguyên cơ bản nhất chúng ta có: thời gian, tiền bạc và con người.
1. TÔI KHÔNG CÓ THỜI GIAN
Khi bạn tự bảo mình không có thời gian, bạn biết rõ đó không phải là sự thật. Sự thật là bạn đang nghĩ, “Điều đó không đủ quan trọng với mình nên mình không dành thời gian cho nó”. Bạn không có thời gian tập thể dục. Bạn không có thời gian để yêu thương. Bạn không có thời gian để học thêm, làm thêm, phát triển thêm.
Hẳn nhiên là bạn có thời gian. Nếu mỗi giờ là mỗi kg vàng thì bạn có 24 kg vàng mỗi ngày để sử dụng tùy thích. Sau một ngày, bạn sẽ bị tước đoạt hết những gì chưa sử dụng. Ngày hôm sau, bạn lại được cấp tiếp 24kg vàng. Nếu lấy thời gian làm đại lượng đo thì người giàu và người nghèo đều giàu như nhau.
Bạn nhận ra rằng bạn có nhiều thời gian như bao nhiêu người khác, và người khác cũng sống giống như bạn. Họ cũng ăn uống, học tập, làm việc, nghỉ ngơi, yêu đương, du lịch… Sự khác biệt là họ cho chúng mức độ ưu tiên cao hơn trong đời họ. Bạn không phải là nạn nhân của hoàn cảnh. Nếu bạn không thích hoàn cảnh hiện tại của mình, hãy thay đổi.
Thật ngộ khi những người cam kết họ không có thời gian lại thấy rất nhiều thời gian cho những hoạt động kém như mạng xã hội và thức ăn rác, xem TV. Nếu bạn không có thời gian học tập, thì chắc chắn bạn cũng không có thời gian để lướt Facebook. Bạn đang thực sự nói học tập không đủ quan trọng với bạn. Rất dễ để đổ thừa vấn đề vì thiếu thời gian, nhưng vấn đề thực sự là bạn thiếu ý chí.
2. TÔI KHÔNG CÓ TIỀN
Nếu bạn thực sự muốn một thứ gì đó, “Tôi không có tiền” không phải là lời biện hộ. Tôi chỉ hưởng lương cố định. Tôi không có kỹ năng đặc biệt/công năng đặc dị . Tôi không có nhà mặt phố, bố làm to, người yêu đại gia.
Bạn luôn có thể kiếm thêm tiền hoặc cắt giảm chi phí hoặc tìm cách có được món đồ bạn muốn với giá thấp hơn (săn hàng khuyến mãi, mua đồ cũ). Sự thật đằng sau “Tôi không có tiền” là “Tôi không muốn nó đủ mức”. Kiếm món tiền bạn cần chỉ là vấn đề thời gian và phương pháp. Mà chúng ta đã chứng minh thiếu thời gian hay không biết cách kiếm tiền thì không phải là lý do hợp lý để bỏ cuộc . Nếu bạn muốn mua một thứ gì đó vượt trên khả năng chi tiêu của bạn, bạn hoàn toàn có khả năng đặt nó là mục tiêu ưu tiên cao trong bảng kế hoạch tài chính, sau đó dành thời gian học cách đạt được chúng.
3. TÔI KHÔNG BIẾT CÁCH LÀM
Đây là một trong những lời biện hộ nhu nhược nhất lịch sử. Tưởng tượng con người sẽ tiến hóa ra sao nếu mọi người nói: “Tôi không biết cách tạo ra lửa, động cơ hơi nước và máy tính điện tử” (3 phát minh vĩ đại nhất lịch sử nhân loại). Tôi không biết cách nói chuyện cho có duyên. Tôi không biết cách kiếm công việc tốt hơn. Tôi không biết ngoại ngữ.
Bạn có khả năng học không? Bạn có ngừng học sau khi biết bò, phàn nàn: “Tôi không biết cách đi?” Làm gì có! Bạn học cấp 1, rồi tốt nghiệp cấp 2, rồi hoàn thành cấp 3, rồi bước chân vào đại học, và đi làm. Bẩm sinh bạn luôn từng bước chọn những thử thách mới thay vì thụ động than thở. Có thể bạn không đẹp, nhưng bạn có thể học cách ăn mặc và sửa soạn cho phù hợp hơn không? Có thể bạn không biết nấu ăn, nhưng bạn có thể học cách cầm chảo rán chứ? Sự thật đằng sau “Tôi không biết cách làm” là “Tôi không sẵn lòng học”. Bạn phải thừa nhận là bạn lười biếng.
Đừng để những lời biện hộ kiểm soát cuộc đời bạn. Nếu bạn thấy mình buộc miệng nói ra, lập tức sửa lại với câu nói của sự thật. Sự thật có thể không dễ chịu lúc đầu. Rất dễ chịu cho cái tôi nếu bạn đổ thừa sự thất bại cho những yếu tố bên ngoài không kiểm soát được như thiếu thời gian, thông tin, tài nguyên. “Tôi không biết cách” dễ nói hơn “Tôi không sẵn lòng học”. Nhưng khi bạn thừa nhận sự nhu nhược, lười biếng, hay thiếu khao khát, bạn đã đối diện với sự thật, và từ đó bạn sẽ có cơ hội phát triển. Tôi tin rằng bạn có thể đạt hầu hết mọi thứ bạn muốn, vấn đề chỉ là khát vọng và chiến thuật.
Những gì bạn kiểm soát được, bạn sẽ phát triển được. Đó là quy tắc số 1 của khoa học quản trị. Bạn không thể kiểm soát thời gian, nhưng bạn có thể kiểm soát độ ưu tiên của những hành động lấp đầy thời gian (thói quen). Bạn không thể kiểm soát thông tin, nhưng bạn có thể kiểm soát mình chọn học gì và dành bao nhiêu nỗ lực (ăn kiêng thông tin). Bạn không thể kiểm soát tiền (lạm phát), nhưng bạn có thể chọn mình mua những gì (tiêu dùng ý thức) và làm những hoạt động tạo thu nhập hiệu quả hơn (sự nghiệp và kiếm tiền, đầu tư). Bằng cách kiểm soát những tài nguyên nằm trong tầm tay, bạn có thể có chiến thuật sống hiệu quả hơn và tạo ra được bất kỳ loại tài nguyên nào bạn khao khát.
Đừng để cái tôi ngáng đường sự phát triển bản thân của bạn. Hãy nhổ rễ lời biện hộ, đối diện với sự thật cay đắng, và bắt đầu đi những bước cần thiết để thay đổi cuộc đời mình.
Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013
VU LAN NHỚ BA
Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha
Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà
Của những đứa con nhớ về cha mẹ
Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ
Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương
Dù bao năm dù có hoá vô thường
Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất
Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
Cho chúng con lẽ sống tình yêu
Đại dương bao la đâu đã là nhiều
Với chúng con cha mẹ là tất cả
Có đôi lúc
Mải mê quay với dòng đời ồn ã
Những đô hội thị thành
Những phương trời lạ
Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha
Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013
LÀM THẾ NÀO ĐỂ CÂN BẰNG CÔNG VIỆC VÀ CUỘC SỐNG
Trong quá trình sống và làm việc, đôi khi có những lúc vì muốn chứng tỏ năng lực bản thân, cống hiến cho công ty, tổ chức mà chúng ta đang hoạt động, chúng ta làm việc quên ăn quên ngủ, lâu dần chúng ta bị cuốn vào công việc dẫn đến quên đi cuộc sống của riêng mình từ đó gây ra stress, làm ảnh hưởng đến sức khỏe, thậm chí có những trường hợp căng thẳng quá mức nên đã đạp đổ tất cả những gì mình đã tạo dựng bấy lâu.
Đây là một sai lầm nghiêm trọng thường gặp, nhất là ở các bạn trẻ. Cán cân công việc - cuộc sống sẽ nhanh chóng mất cân bằng và kết quả là trong dài hạn chúng ta sẽ khó duy trì năng lượng, sự hứng khởi và động lực làm việc. Làm thế nào để chúng ta co thể cân bằng công việc - cuộc sống để có một phong cách sống khỏe mạnh, luôn có nhiều niềm vui và hiệu quả công việc luôn vượt mong đợi?
Dưới đây là một số Bí Quyết cúng ta có thể làm để đạt được điều đó:
1. Tham gia các hoạt động vui chơi theo sở thích và rèn luyện để có thể lực thật tốt.
Vào lúc thích hợp ngoài công việc, chúng ta nên tham gia vào các hoạt động yêu thích của mình và tạo nó thành thói quen tốt. Chẳng hạn, ngoài giờ làm việc ta có thể dành 2 tiếng để học khiêu vũ, tập GYM, tham gia các câu lạc bộ nghệ thuật. Những chương trình này không chỉ thúc đẩy việc hoàn thành công việc đúng giờ mà còn rất tốt cho sức khỏe, tinh thần, đồng thời đẩy mạnh các mối quan hệ xã hội. Ông bà ta nói: "Một trí tuệ minh mẫn chỉ tồn tại trong một thân thể cường tráng".
2.Tập trung khi làm việc.
Hãy tạo thói quen tập trung khi làm việc, đừng để bản thân bị sao nhãng vào những hoạt động lãng phí thời gian như lướt web hay tám chuyện với đồng nghiệp. Nên đặt thời gian giới hạn cho từng nhiệm vụ và quyết tâm thực hiện lịch trình đã đề ra. Hãy hoàn thành công việc trong khoảng thời gian đã đề ra trong ngày ( ví dụ như là 8 tiếng hoặc hơn tùy tính chất công việc ) từ đó có thêm thời gian để tận hưởng cuộc sống ngoài công việc.
3. Mỗi ngày đạt ít nhất một niềm vui trong công việc và cuộc sống.
Đừng bắt đầu ngày mới mà không biết mình muốn đạt được điều gì. Trước khi đi ngủ vào buổi tối nên đặt ra mục tiêu trong công việc và cuộc sống mà ta muốn đạt được vào hôm sau. Đó có thể chỉ là những điều đơn giản giúp ta có thêm động lực. Chẳng hạn như, trong công việc, làm quen với tất cả bạn mới mà ta gặp mỗi ngày, còn trong cuộc sống thì mua được một cuốn sách mới.
4. Dành thời gian bên gia đình, bạn bè, người thân.
Gia đình, bạn bè cũng là nguồn động lực quan trọng thúc đẩy ta hoàn thành tốt công việc mỗi ngày và trở về nhà. Đừng viện cớ phải tập trung hết sức mình vì công việc mà bỏ bê những người thân yêu. Chỉ đơn giản là về đúng giờ ăn cơm tối, vui chơi với con 1 tiếng trươc khi chúng ngủ hay cuối tuần tụ tập vui chơi cùng bạn bè, những áp lực trong quá trình làm việc sẽ được giải tỏa và ta sẽ có thêm sức mạnh để "chiến đầu" trong công việc.
5.Tạo thói quen ngăn nắp, gọn gàng.
Sự ngăn nắp, gọn gàng sẽ giúp công việc và cuộc sống đơn giản hơn nhiều. Đặc biệt, xây dựng tốt thói quen này ở tất cả mọi lứa tuổi nhất là các bạn trẻ là điều rất đáng quý. Ở văn phòng hay bàn làm việc, tài liệu, văn bản được sắp xếp khoa học, quy củ sẽ giúp ta không phải bực bội, lục tung tìm kiếm khi cần dùng đến. Còn tại nhà, sự gọn gàng, ngăn nắp giúp tiết kiện thời gian dọn dẹp, từ đó có thêm thời gian nghỉ ngơi sau mỗi ngày làm việc hết mình. Chẳng hạn như nên dọn dẹp và giặt giũ quần áo mỗi ngày thay vì để cuối tuần sẽ làm cho mọi việc nhẹ nhàng, tránh quá tải.
Vì sức khỏe và sự thành công của bạn!
Dưới đây là một số Bí Quyết cúng ta có thể làm để đạt được điều đó:
1. Tham gia các hoạt động vui chơi theo sở thích và rèn luyện để có thể lực thật tốt.
Vào lúc thích hợp ngoài công việc, chúng ta nên tham gia vào các hoạt động yêu thích của mình và tạo nó thành thói quen tốt. Chẳng hạn, ngoài giờ làm việc ta có thể dành 2 tiếng để học khiêu vũ, tập GYM, tham gia các câu lạc bộ nghệ thuật. Những chương trình này không chỉ thúc đẩy việc hoàn thành công việc đúng giờ mà còn rất tốt cho sức khỏe, tinh thần, đồng thời đẩy mạnh các mối quan hệ xã hội. Ông bà ta nói: "Một trí tuệ minh mẫn chỉ tồn tại trong một thân thể cường tráng".
2.Tập trung khi làm việc.
Hãy tạo thói quen tập trung khi làm việc, đừng để bản thân bị sao nhãng vào những hoạt động lãng phí thời gian như lướt web hay tám chuyện với đồng nghiệp. Nên đặt thời gian giới hạn cho từng nhiệm vụ và quyết tâm thực hiện lịch trình đã đề ra. Hãy hoàn thành công việc trong khoảng thời gian đã đề ra trong ngày ( ví dụ như là 8 tiếng hoặc hơn tùy tính chất công việc ) từ đó có thêm thời gian để tận hưởng cuộc sống ngoài công việc.
3. Mỗi ngày đạt ít nhất một niềm vui trong công việc và cuộc sống.
Đừng bắt đầu ngày mới mà không biết mình muốn đạt được điều gì. Trước khi đi ngủ vào buổi tối nên đặt ra mục tiêu trong công việc và cuộc sống mà ta muốn đạt được vào hôm sau. Đó có thể chỉ là những điều đơn giản giúp ta có thêm động lực. Chẳng hạn như, trong công việc, làm quen với tất cả bạn mới mà ta gặp mỗi ngày, còn trong cuộc sống thì mua được một cuốn sách mới.
4. Dành thời gian bên gia đình, bạn bè, người thân.
Gia đình, bạn bè cũng là nguồn động lực quan trọng thúc đẩy ta hoàn thành tốt công việc mỗi ngày và trở về nhà. Đừng viện cớ phải tập trung hết sức mình vì công việc mà bỏ bê những người thân yêu. Chỉ đơn giản là về đúng giờ ăn cơm tối, vui chơi với con 1 tiếng trươc khi chúng ngủ hay cuối tuần tụ tập vui chơi cùng bạn bè, những áp lực trong quá trình làm việc sẽ được giải tỏa và ta sẽ có thêm sức mạnh để "chiến đầu" trong công việc.
5.Tạo thói quen ngăn nắp, gọn gàng.
Sự ngăn nắp, gọn gàng sẽ giúp công việc và cuộc sống đơn giản hơn nhiều. Đặc biệt, xây dựng tốt thói quen này ở tất cả mọi lứa tuổi nhất là các bạn trẻ là điều rất đáng quý. Ở văn phòng hay bàn làm việc, tài liệu, văn bản được sắp xếp khoa học, quy củ sẽ giúp ta không phải bực bội, lục tung tìm kiếm khi cần dùng đến. Còn tại nhà, sự gọn gàng, ngăn nắp giúp tiết kiện thời gian dọn dẹp, từ đó có thêm thời gian nghỉ ngơi sau mỗi ngày làm việc hết mình. Chẳng hạn như nên dọn dẹp và giặt giũ quần áo mỗi ngày thay vì để cuối tuần sẽ làm cho mọi việc nhẹ nhàng, tránh quá tải.
Vì sức khỏe và sự thành công của bạn!
Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013
TIỀN LÀ TIỀN
Bằng cách so sánh giá trị quy đổi của một đồng tiền ra bảng
Anh, Telegraph cho rằng tiền Việt có giá thấp nhất khi 33.000 đồng mới
đổi được một bảng.
Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013
LẮNG SÂU VỀ MẸ
Mỗi người chỉ một mẹ thôi
Mẹ anh mẹ chị mẹ tôi đã già
Hôm nay xum họp cả nhà
Con xin dâng mẹ đóa hoa nghĩa tình.
Một vai gánh việc gia đình
Một vai việc nước gập ghềnh đường xa
Gánh việc nước, gánh việc nhà
Hai vai bắp mỏi chưa già mẹ ơi.
Con đi khắp bốn phương trời
Vẫn thương về mẹ suốt đời vì con
Núi non vẫn nhắc núi non
Núi cao vẫn nhớ đất mòn đó thôi.
Dòng sông bên lở bên bồi
Bên lở là mẹ, bên bồi là con
Trời mưa chiếu ướt vẫn còn
Chỗ mưa mẹ để phần con con nằm.
Con đi xa mẹ nhiều năm
Vẫn thương về mẹ chăm tằm trồng dâu
Mẹ ơi mưa nắng dãi dầu
Nuôi con khôn lớn mái đầu pha sương.
Bao năm dãi gió dầm sương
Bao năm gánh nặng con đường lại xa
Thời gian thấp thoáng đã qua
Tóc đen nét đẹp chuyển qua con rồi.
Chồi xanh có biết khồng chồi
Lúa non có biết nhựa bồi từ cây
Mẹ ơi đời mẹ là cây
Đời con chồi biếc sữa đầu nhựa thơm.
Mẹ ơi con nhớ bát cơm
Từ nay mẹ xới mẹ đơm thật đầy
Mẹ ơi thân mẹ hao gầy
Nuôi con khôn lớn đến ngày hôm nay.
Cho con thơm mẹ bàn tay
Cảm ơn mẹ tặng thơ này cho con
Dù đi trăm núi ngàn non
Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013
Nguyên lý hoa thuỷ tiên vàng - Bài học về lòng kiên trì
Câu
chuyện này cho chúng ta bài học về lòng kiên trì. Chúng ta thường đặt ra
các mục tiêu để thực hiện, nhưng không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để
hoàn thành nó. Chúng ta nản lòng quá sớm. Nhưng nếu biết tin tưởng và
kiên trì từng bước một thực hiện, chúng ta có thể thay đổi cuộc sống của
mình. Và hơn nữa, khi nhận ra điều đó, hãy bắt tay ngay vào công việc
của mình.
Vài lần, con gái tôi gọi điện và nói,
“Mẹ, mẹ phải đến xem những bông thuỷ tiên vàng trước khi chúng tàn.” Tôi
rất muốn đi, nhưng đó là một quãng đường 2 giờ đồng hồ lái xe từ Laguna
đến Hồ Arrowhead.
“Mẹ sẽ đến vào thứ ba tới.” Tôi hứa, một cách bất đắc dĩ, vào cuộc gọi lần thứ ba của nó.
Thứ ba kế đó là một ngày mưa ảm đạm và lạnh lẽo. Nhưng vì đã hứa nên tôi phải đi. Khi cuối cùng tôi cũng đến được nhà Carolyn, ôm hôn và chào những đứa cháu của mình, tôi nói, “Hãy quên những bông thuỷ tiên đi, Carolyn! Đường đầy mây và sương không thể nhìn thấy gì, và không có gì trên thế giới này trừ con và những đứa trẻ có thể khiến mẹ chịu đựng nó để lái xe thêm một inch nào nữa!”
Con gái tôi mỉm cười và nói, “Chúng ta vẫn lái xe trong tình trạng này được mà mẹ.”
“Con sẽ không thể khiến mẹ bước ra đường cho đến khi trời quang đãng trở lại, và đó là khi mẹ về nhà!” Tôi kiên quyết.
“Con đã hy vọng mẹ sẽ đưa con ra chỗ sửa để lấy xe của con. “
“Chúng ta sẽ phái đi bao xa?”
“Chỉ qua mấy toà nhà là đến,” Carolyn nói, “Con sẽ lái xe.”
Sau vài phút, tôi hỏi, “ Chúng ta đang đi đâu đây? Đây không phải là đường đến gara!”
“Chúng ta đang đi đến gara, chỉ có điều bằng con đường dài hơn thôi.” Carolyn mỉm cười, “bằng con đường hoa thuỷ tiên vàng. “
“Carolyn,” Tôi nói nghiêm khắc, “quay xe lại đi.”
“Thôi nào mẹ, mọi việc sẽ ổn thôi, con hứa. Mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu mẹ để lỡ mất cảnh tượng này đâu.”
Sau khoảng hai mươi phút, chúng tôi rẽ vào một con đường sỏi và tôi thấy một nhà thờ nhỏ. Ở bên phía xa của nhà thờ, tôi thấy một tấm biển viết tay: “Vườn hoa thuỷ tiên vàng.”
Chúng tôi ra khỏi xe và dắt theo những đứa trẻ, tôi theo Carolyn đi xuống con đường mòn. Rồi chúng tôi rẽ vào một góc của con đường, và tôi nhìn lên, sững sờ.
Trước mắt tôi là một cảnh tượng kỳ diệu. Nó giống như có ai đó đã trút cả một thùng to toàn vàng trải từ trên đỉnh núi xuống vậy. Những bông hoa được trồng theo những vòng xoáy rực rỡ, những dải màu da cam, trắng, vàng chanh, hồng cam, vàng nghệ và vàng bơ. Mỗi màu khác nhau được trồng thành từng nhóm, hoà quyện và chảy như dòng sông màu của riêng chúng. Có năm acre hoa được trồng ở đó.
“Nhưng ai đã làm điều này?” Tôi hỏi Carolyn.
“Chỉ một người phụ nữ,” Carolyn trả lời. “Bà ấy sống trên mảnh đất này. Kia là nhà bà.”
Carolyn chỉ vào một ngôi nhà có hàng rào, trông nhỏ nhắn và khiêm nhường giữa khung cảnh tráng lệ xung quanh. Chúng tôi đi bộ lên chỗ đó. Ngoài hiên nhà, chúng thôi thấy một tấm biển: “Câu trả lời cho những câu hỏi mà tôi biết bạn đang thắc mắc”.
Câu trả lời đầu tiên rất đơn giản: “50.000 củ”. Câu thứ hai là: “ Mỗi lần một củ, bởi một người phụ nữ. Hai bàn tay, hai chân, và một bộ não rất nhỏ bé.” Câu trả lời thứ ba là: “Bắt đầu năm 1958.”
Đó là nguyên lý hoa thuỷ tiên vàng. Với tôi, khoảnh khắc đó đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi nghĩ về người phụ nữ đó, người mà tôi chưa bao giờ gặp, trên bốn mươi năm trước, đã bắt đầu - mỗi lần một củ - để mang cái đẹp và niềm vui đến vùng núi hẻo lánh xa xôi này.
Chỉ trồng từng củ một, năm này qua năm khác, nhưng bà đã thay đổi thế giới. Người phụ nữ không quen biết đó đã mãi mãi thay đổi thế giới bà ấy đang sống. Bà ấy đã tạo ra một điều không thể miêu tả được thành lời, nguy nga, tráng lệ, kì diệu.
Nguyên lý mà vườn hoa của bà đã dạy tôi là một trong những nguyên lý tuyệt vời nhất. Đó là, học để đạt được mục đích và mong muốn của mình từng bước một - thường chỉ là từng bước nhỏ - và học để yêu công việc mình đang làm, học để sử dụng những khoảng thời gian nhỏ bé.
Khi chúng ta góp nhặt những mảnh nhỏ bé ấy, với những nỗ lực hàng ngày, chúng ta sẽ nhận ra rằng mình cũng có thể đạt được những kết quả tuyệt vời. Chúng ta có thể thay đổi thế giới.
“Nó làm mẹ hơi buồn,” Tôi thú nhận với Carolyn. “Nếu mẹ nghĩ tới một mục tiêu từ 35 hay 40 năm trước và thực hiện nó từng bước một trong suốt những năm qua thì mẹ đã đạt được những gì? Hãy nghĩ đến những gì mà mẹ đã có thể thực hiện!”
“Vậy mẹ hãy bắt đầu từ ngày mai.” Con gái tôi nói.
Thật là vô ích khi cứ nghĩ đến thời gian đã trôi qua trong quá khứ. Cách để học được từ bài học này là, thay vì nuối tiếc khoảng thời gian đã mất, hãy hỏi, “Mình có thể vận dụng nó như thế nào cho ngày hôm nay?”
“Mẹ sẽ đến vào thứ ba tới.” Tôi hứa, một cách bất đắc dĩ, vào cuộc gọi lần thứ ba của nó.
Thứ ba kế đó là một ngày mưa ảm đạm và lạnh lẽo. Nhưng vì đã hứa nên tôi phải đi. Khi cuối cùng tôi cũng đến được nhà Carolyn, ôm hôn và chào những đứa cháu của mình, tôi nói, “Hãy quên những bông thuỷ tiên đi, Carolyn! Đường đầy mây và sương không thể nhìn thấy gì, và không có gì trên thế giới này trừ con và những đứa trẻ có thể khiến mẹ chịu đựng nó để lái xe thêm một inch nào nữa!”
Con gái tôi mỉm cười và nói, “Chúng ta vẫn lái xe trong tình trạng này được mà mẹ.”
“Con sẽ không thể khiến mẹ bước ra đường cho đến khi trời quang đãng trở lại, và đó là khi mẹ về nhà!” Tôi kiên quyết.
“Con đã hy vọng mẹ sẽ đưa con ra chỗ sửa để lấy xe của con. “
“Chúng ta sẽ phái đi bao xa?”
“Chỉ qua mấy toà nhà là đến,” Carolyn nói, “Con sẽ lái xe.”
Sau vài phút, tôi hỏi, “ Chúng ta đang đi đâu đây? Đây không phải là đường đến gara!”
“Chúng ta đang đi đến gara, chỉ có điều bằng con đường dài hơn thôi.” Carolyn mỉm cười, “bằng con đường hoa thuỷ tiên vàng. “
“Carolyn,” Tôi nói nghiêm khắc, “quay xe lại đi.”
“Thôi nào mẹ, mọi việc sẽ ổn thôi, con hứa. Mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu mẹ để lỡ mất cảnh tượng này đâu.”
Sau khoảng hai mươi phút, chúng tôi rẽ vào một con đường sỏi và tôi thấy một nhà thờ nhỏ. Ở bên phía xa của nhà thờ, tôi thấy một tấm biển viết tay: “Vườn hoa thuỷ tiên vàng.”
Chúng tôi ra khỏi xe và dắt theo những đứa trẻ, tôi theo Carolyn đi xuống con đường mòn. Rồi chúng tôi rẽ vào một góc của con đường, và tôi nhìn lên, sững sờ.
Trước mắt tôi là một cảnh tượng kỳ diệu. Nó giống như có ai đó đã trút cả một thùng to toàn vàng trải từ trên đỉnh núi xuống vậy. Những bông hoa được trồng theo những vòng xoáy rực rỡ, những dải màu da cam, trắng, vàng chanh, hồng cam, vàng nghệ và vàng bơ. Mỗi màu khác nhau được trồng thành từng nhóm, hoà quyện và chảy như dòng sông màu của riêng chúng. Có năm acre hoa được trồng ở đó.
“Nhưng ai đã làm điều này?” Tôi hỏi Carolyn.
“Chỉ một người phụ nữ,” Carolyn trả lời. “Bà ấy sống trên mảnh đất này. Kia là nhà bà.”
Carolyn chỉ vào một ngôi nhà có hàng rào, trông nhỏ nhắn và khiêm nhường giữa khung cảnh tráng lệ xung quanh. Chúng tôi đi bộ lên chỗ đó. Ngoài hiên nhà, chúng thôi thấy một tấm biển: “Câu trả lời cho những câu hỏi mà tôi biết bạn đang thắc mắc”.
Câu trả lời đầu tiên rất đơn giản: “50.000 củ”. Câu thứ hai là: “ Mỗi lần một củ, bởi một người phụ nữ. Hai bàn tay, hai chân, và một bộ não rất nhỏ bé.” Câu trả lời thứ ba là: “Bắt đầu năm 1958.”
Đó là nguyên lý hoa thuỷ tiên vàng. Với tôi, khoảnh khắc đó đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi nghĩ về người phụ nữ đó, người mà tôi chưa bao giờ gặp, trên bốn mươi năm trước, đã bắt đầu - mỗi lần một củ - để mang cái đẹp và niềm vui đến vùng núi hẻo lánh xa xôi này.
Chỉ trồng từng củ một, năm này qua năm khác, nhưng bà đã thay đổi thế giới. Người phụ nữ không quen biết đó đã mãi mãi thay đổi thế giới bà ấy đang sống. Bà ấy đã tạo ra một điều không thể miêu tả được thành lời, nguy nga, tráng lệ, kì diệu.
Nguyên lý mà vườn hoa của bà đã dạy tôi là một trong những nguyên lý tuyệt vời nhất. Đó là, học để đạt được mục đích và mong muốn của mình từng bước một - thường chỉ là từng bước nhỏ - và học để yêu công việc mình đang làm, học để sử dụng những khoảng thời gian nhỏ bé.
Khi chúng ta góp nhặt những mảnh nhỏ bé ấy, với những nỗ lực hàng ngày, chúng ta sẽ nhận ra rằng mình cũng có thể đạt được những kết quả tuyệt vời. Chúng ta có thể thay đổi thế giới.
“Nó làm mẹ hơi buồn,” Tôi thú nhận với Carolyn. “Nếu mẹ nghĩ tới một mục tiêu từ 35 hay 40 năm trước và thực hiện nó từng bước một trong suốt những năm qua thì mẹ đã đạt được những gì? Hãy nghĩ đến những gì mà mẹ đã có thể thực hiện!”
“Vậy mẹ hãy bắt đầu từ ngày mai.” Con gái tôi nói.
Thật là vô ích khi cứ nghĩ đến thời gian đã trôi qua trong quá khứ. Cách để học được từ bài học này là, thay vì nuối tiếc khoảng thời gian đã mất, hãy hỏi, “Mình có thể vận dụng nó như thế nào cho ngày hôm nay?”
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)